thơ ĐINH LĂNG
Một đời lam lũ sớm trưa
Tay chân lạnh cóng, cơn mưa đầu mùa
Không toan tính chuyện hơn thua,
Nhà quê quen với bao mùa bão giông
Tháng năm vui với ruộng đồng
Cho con cái chữ, đêm hồng giấc mơ...!
Chân phèn giữ phận nhà quê
Khuyên con giấy rách, giữ lề cho thơm
Nhà quê lên phố hai hôm
Đâu quen xe cộ dập dồn, đường xa
Đêm thao thức nhớ tiếng gà...
Vầng trăng trôi cuối trời xa, xa dần!
Quanh năm buôn tảo bán tần,
Chén cơm giáp hạt, nợ nần trả - vay
Hồn nhiên như những mầm cây,
Xanh tươi cùng với đất cày mà thôi...
Thế gian biến cải lắm rồi
Có người ngấn lệ... nhớ thời nhà quê!
Theo Phú Yên Online