thơ ĐINH LĂNG
Bình minh ửng đỏ chân trời
Pha màu tím biếc, bồi hồi bến mê.
Một mai, mai một… ai ngờ
Dòng sông năm cũ vẫn mơ bóng người!
Chờ nhau khung cửa cuộc đời
Chập chùng núi biếc, mây trôi hững hờ.
Nồng nàn tia nắng như thơ
Một ngày có lẽ, đợi chờ… trăm năm!
Trăng non nghiêng đợi đêm rằm
Đèn khuya phố thị, thương trăng đầu mùa
Còn gì chăng chút hương xưa
Những dư âm cũ như vừa đi qua!
Mặn nồng một khúc tình ca
Đường khuya nhớ lắm, phố xa bỗng gần.
Vui sao mình, thuở thanh xuân…
Cơn mưa bất chợt, trói chân tháng ngày!
Theo Phú Yên Online